Những ngày tháng đau khổ của người vợ "bù nhìn"
Anh không mấy mặn mà với hôn nhân vì yêu cuộc sống tự do, không muốn vướng bận gia đình. Tuy nhiên, mẹ anh luôn ép buộc, thậm chí đe dọa sẽ chết nếu anh không lấy vợ. Dù đã đến tuổi lập gia đình, anh vẫn không muốn kết hôn. Sau nhiều lần thúc giục không thành công, mẹ anh đã chuyển sang dùng "khổ nhục kế". Cuối cùng, trước sức ép của mẹ, anh đồng ý sẽ cưới trong thời gian sớm nhất. Anh bắt đầu nghĩ đến những cô gái xung quanh và quyết định chọn người con gái đã yêu đơn phương anh suốt nhiều năm.
Cô không xinh đẹp nhưng có vẻ hiền lành và dễ chịu. Khi anh cầu hôn, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, tưởng rằng tình cảm đơn phương của mình được đáp lại. Tuy nhiên, cuộc sống chung sau đó đầy tủi nhục. Cô có bầu ngay sau đám cưới, anh yêu cầu cô ở nhà dưỡng thai và lo cho gia đình, trong khi anh một mình làm việc và kiếm đủ tiền. Cô chấp nhận sống phụ thuộc vào anh, nhưng phải chịu đựng cảm giác bị bỏ rơi. Anh không mắng mỏ hay đánh đập, nhưng luôn lạnh lùng, không nói chuyện và hành xử như thể cô không tồn tại trong cuộc sống của anh. Cô thường xuyên bị xem như người thừa trong gia đình, và mọi nỗ lực giao tiếp với anh đều vô ích.
Cô cố nén giận, nhẹ nhàng đề nghị anh thông báo khi đi đâu để cô biết trả lời người khác. Anh tỉnh bơ đáp rằng đó là việc của anh, khiến cô buồn rầu. Cô chán nản khi phải đợi anh về mà không biết anh đi đâu, làm gì, trong khi anh chỉ chú ý đến bản thân. Anh không báo trước khi không về ăn cơm, mặc dù cô thường chuẩn bị món anh thích. Khi gọi điện, anh chỉ nói "Anh đang bận" rồi cúp máy, không hề hỏi han cô. Anh dường như không quan tâm đến cảm xúc và sự chờ đợi của cô.
Cô cảm thấy cô đơn dù có chồng, vì anh chỉ xem việc có vợ như một trách nhiệm để làm vừa lòng mẹ và sinh con, chứ không phải để chia sẻ cuộc sống. Anh tự quyết mọi việc trong gia đình mà không tham khảo ý kiến cô. Nhiều khi cô không biết anh đang làm gì, và khi hỏi, anh im lặng. Tiền bạc anh đưa cho cô chỉ đủ chi tiêu hàng ngày, còn anh giữ lại tất cả, khiến cô không biết gì về thu nhập hay tài sản của chồng. Cô thường tủi thân khi cảm thấy như người thừa trong gia đình, chỉ lo việc bếp núc mà không được tham gia vào bất kỳ quyết định nào của anh. Cô sống như một cái bóng, cô đơn và vô vị.
Anh chưa bao giờ đưa cô đi dạo hay gặp gỡ bạn bè, cũng không cấm cản cô tự do đi lại. Họ sống chung như hai người dưng, và cô hối hận vì đã lấy một người không yêu thương, không quan tâm đến gia đình. Anh thờ ơ, coi cô như người thừa trong nhà. Cô muốn giải thoát cho bản thân, nhưng lại nghĩ đến đứa con trong bụng, khiến nước mắt cô không ngừng rơi.
Source: https://afamily.vn/chuoi-ngay-tui-nhuc-cua-nguoi-vo-bu-nhin-20150906090030928.chn